Khác biệt hay là chết!
Sự pha trộn độc đáo của cái gọi là lợi thế cạnh tranh.
Mỗi casino là một thành phố thu nhỏ, tái hiện như trọn vẹn những điểm nhấn của đất nước/thành phố mà nó tượng trưng: casino Paris với tháp Eiffel và những nghệ sĩ hát rong, casino Venice với dòng sông xanh và những người chèo thuyền Gondola ngân cao giọng hát như những nghệ sĩ opera thực thụ, Wynn với vườn nhiệt đới, thác nước trên sa mac,...- ko thật xuất sắc nhưng đủ làm du khách thích thú, à cả vũ điều nước ở đài phun Beallagio là môt tuyệt phẩm.
Các show diễn hoành tráng là điểm bonus khi nghĩ về Las Vegas và một trong số đó là show Cirque du Soleil! Nó nhắc nhớ đến một ví dụ mà tôi rất thích về những ý nghĩ khác biệt trong cuốn Blue Ocean:
Vào thời kì đầu phát triển, các đoàn xiếc khác tập trung tìm hiều hoạt động của đối thủ cạnh tranh và giành lấy thị phần tối đa từ nhu cầu đang dần thu hẹp bằng những trò xiếc truyền thống. Điều đó cũng có nghĩa họ phải tìm cách giữ chân những diễn viên hề và những người dạy thú nổi tiếng- một chiến lược làm tăng cơ cấu chi phí, nhưng lại ko làm tăng tính hấp dẫn của mỗi buổi xiếc. Kết quả là chi phí tăng nhung doanh thu khong tăng tương ứng.
Khác với nhũng đoàn xiếc cổ điển, Cirque du Soleil ko quan tâm đến những gì đối thủ cạnh tranh đang làm. Họ ko hành động theo lối tư duy thong thường- vượt qua đối thủ cạnh tranh bằng việc đưa ra giải pháp tót hơn cho những vấn đề có sẵn. Họ phá vỡ ranh giới của thị trường xiếc và kịch- tạo ra thị trường đại dương xanh- khi họ vay mượn những buổi diễn kich trên sân khấu Broadway, họ trình diễn những chương trình công phu thay vì những buổi biểu diễn pha tạp nhiều tiết mục, những tiếc mục của CDS cũng sẽ có 3 yếu tố chính : rạp xiếc, các anh hề và tiết mục nhào lộn cổ điển nhưng ko theo kiểu gây cười bỗ bã mà lồng nhạc nền, giai điệu minh hoạ, ánh sáng, cốt truyện tinh tế và sâu sắc hơn.
Và họ đã thành công, đổi mới giá trị, tạo đại dương xanh cho ngành xiếc và kịch.